Vietnamdefence.com

 

Điệp viên thế kỷ XX: Bá tước đa tình (1)

VietnamDefence - Bá tước Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov là một trong những điệp viên lỗi lạc nhất của tình báo Liên Xô. Ông còn có biệt danh là "chàng điệp viên Romeo của Stalin".

 Những cuộc phiêu lưu của vị bá tước

Điệp viên Romeo của Stalin - Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov (4/1/1901-3/5/1975)
Những người quan sát đã rất khó hiểu khi thấy cạnh siêu nhân Xôviết Stierlitz không bao giờ có phụ nữ.

Dường như cũng đã có một nữ nhân viên điện đài, thậm chí còn có thai, nhưng người ta lập tức biết là đại tá Isayev chả có liên quan đến tình trạng đó của cô ta bởi vì ông chỉ quan hệ nghiêm túc về công việc.

Đã có nghi ngờ không hay là Stierlitz thuộc về số người hoàn toàn không cần đến phụ nữ, trong đó có vở kịch tuyệt vời được lan truyền - cuộc gặp gỡ “suông” của ông với người vợ sau những chiếc bàn của quán bia Đức. Ông nhìn vợ từ đằng xa trong năm phút - và rồi lại những năm tháng hoàn toàn cô đơn.

- Sao lại thế được? - những người bình thường không hiểu. - Dù sao anh ấy vẫn là con người đang sống cơ mà!

Mà vấn đề là ở chỗ, thực tế thì Stierlitz bằng xương bằng thịt không tồn tại. Iulian Semyonov đã nghĩ ra anh ta, và ngoài ra - hoàn toàn trong phạm vi cho phép đối với một công dân Liên Xô. Những Stierlitz thực sự, bằng xương bằng thịt đã vượt quá khuôn khổ ấy với sự nhất trí của Trung ương, mà cũng có khi là tự ý; và có lẽ họ sẽ còn vượt quá.

***

Chuyện xảy ra trước chiến tranh khá lâu, ở Zurich. Mọi người tại một nhà hàng sang trọng bên hồ đã lập tức chú ý đến đôi tình nhân ấy. Cô ta là một cô gái tóc huyền mặc chiếc áo dài dạ hội đắt tiền với cái cổ xẻ khá táo bạo và rõ ràng là nhiều tuổi hơn bạn trai mình, nhưng dù sao họ vẫn rất đẹp đôi. Anh ta là chàng điển trai, cân đối mặc chiếc áo đẹp miễn chê - cứ như là bước ra từ tấm biển quảng cáo của một bộ phim Hollywood.

Để tỏ lòng đặc biệt kính trọng, người đầu bếp đã đích thân dẫn họ ra sân hiên đến chiếc bàn đẹp nhất, có góc nhìn tuyệt vời trông ra mặt hồ nơi những con thiên nga trắng lộng lẫy đang bồng bềnh bơi lặng lẽ.

Những người xung quanh mê mải với điệu nhảy đầy xúc cảm của đôi trai gái. Sau đó, khi đã ngồi lại bàn, quý bà duyên dáng ngả đầu lên vai chàng trai trẻ và khẽ thầm thì điều gì đó vào tai anh ta. Còn anh ta thì cười dịu dàng đáp lại cũng bằng tiếng thì thầm đáng yêu như thế. Và không có ai trong những người đang mục kích họ có thể tin vào tai mình nếu họ nghe thấy, cô ấy nói: “Nếu anh mà phản bội em, anh yêu, thì anh sẽ bị giết chết ngay khi anh thò mặt khỏi Thuỵ Sĩ!” - Còn anh ta thì nở nụ cười còn ngọt ngào hơn thì thào đáp lại cô ta: “Còn nếu như em phản bội anh, em yêu, em sẽ bị giết chết ngay tại đây, ở Zurich này, mà là ngay tại mái hiên này, trên làn nước xanh với những con thiên nga trắng kia!”

Và sau khi nghe được điều đó, thì có lẽ người ta còn kinh ngạc hơn nữa khi biết rằng đôi trai gái thực sự là hai người yêu nhau. Mà tất cả điều này có thể giải thích là điều đã đem lại họ đến cùng một chiếc giường không chỉ là sự đắm say của hai con tim (mặc dù đối với cô gái thì lúc đầu là đúng như vậy), mà còn là sự trung thành với trách nhiệm nghề nghiệp. Cả hai là các điệp viên của các cơ quan tình báo khác nhau. Cô ta là điệp viên của tình báo Rumani và một vài cơ quan tình báo khác vốn quan tâm đến các tài liệu mật mà quý bà này mang từ Bucarest về Paris và ngược lại với tư cách một giao thông viên.

Anh ta, người mà ngay trong buổi tối đầu tiên đã thu hút sự chú ý của cô ta bởi bề ngoài hào hoa và những cử chỉ suồng sã phớt đời kiểu tay chơi Mỹ của mình, đã thú nhận trước đây mình là một tên găngxtơ, còn hiện nay đang làm cho tình báo Nhật. Ngoài sự thoả mãn thực sự có được qua quan hệ ân ái với cô nàng Rumani xinh đẹp, chàng trai trẻ đẹp này không chỉ quan tâm đến những tài liệu mật mà cô ta được giao phó mà cả những mối quan hệ rộng lớn của cô ta có thể cho phép anh ta thâm nhập vào giới tai to mặt lớn cực kỳ cần thiết cho công việc.

Nhờ cô ấy, anh ta đã đạt được tất cả những điều đó, giống như anh ta đã đạt được mục đích của mình trong vô số các điệp vụ khác trong suốt những năm tháng lăn lộn hoạt động tình báo của mình. Lần nào anh ta cũng xuất hiện dưới một bộ mặt mới - lúc thì là một huân tước Anh hoặc một bá tước Hung, lúc thì là một kỹ sư Canada hoặc một doanh nhân Hà Lan, lúc thì là một tên giết mướn đến từ Singapore, đó là chưa kể đến vô số vỏ bọc, họ tên và lai lịch giả khác...

Tên thật của con ngựa đua xuyên lục địa này trong nhiều năm dài chỉ có một số người cực kỳ ít ở OGPU (Tổng cục Chính trị Đặc biệt - một trong những tên gọi của cơ quan tình báo Liên Xô, sau này là KGB - ND) đóng trên phố Lubyanka biết đến. Chỉ có những người có quyền tiếp cận những thông tin bí mật nhất của mỗi cơ quan tình báo là danh sách các điệp viên bất hợp pháp mang lý lịch khác, sống và làm việc trong những năm trước chiến tranh với tên người khác ở nước ngoài, là được biết điều đó.

Anh tên là Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov, mặc dù khi sinh ra và theo huyết thống, họ của anh là Tolstoy. Một bá tước thừa kế, cháu trực hệ của chính Tolstoy, người bạn của Pyotr Đại đế (hoặc Pyotr I (1672-1725), sa hoàng Nga (1682-1725), người đã đưa nước Nga đến dịa vị cường quốc ở châu Âu - ND), và là họ hàng của Lev Nikolaievich (Lev Nikolayevich Tolstoy (1828-1910), đại văn hào Nga một trong những tiểu thuyết gia hiện thực vĩ đại nhất mọi thời đại - ND).

Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov đã kịp thụ hưởng nền giáo dục gia đình quý tộc, học tại trường thiếu sinh quân hải quân ở St. Petersburg. Sau đó làm hoa tiêu trên các con tàu. Cách mạng đã đẩy anh vào cảnh lưu vong và ban đầu anh đã phải chịu muôn vàn khổ cực, phải làm đủ thứ công việc. Sau đó, anh vào học tại Đại học Tổng hợp Praha, say mê nghiên cứu ngoại ngữ. Với tài năng thiên bẩm, anh đã học hội hoạ một thời gian ở Berlin và Paris. Anh còn tốt nghiệp cả Đại học Tổng hợp Zurich.

Sau đó, số phận của anh bỗng đột nhiên thay đổi. Đánh giá cao vẻ ngoài tuyệt vời và tài năng đa dạng của con người này, các nhân viên Cheka Liên Xô đã thuyết phục được anh rằng, trong bối cảnh chiến tranh và nguy cơ phát xít đang đến gần thì nghĩa vụ thiêng liêng của anh là giúp đỡ tổ quốc mình. Vốn không phải là một đảng viên cộng sản, và có cách nhìn nhận riêng về “cuộc đảo chính của người bolshevik” năm 1917, trong 13 năm liền, không tiếc thân mình lẫn người vợ trẻ mà anh cũng đưa vào tham gia hoạt động tình báo, anh đã thực hiện thành công những nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm nhất của Trung ương. Anh tuyển mộ điệp viên, thu thập những thông tin cực kỳ quý giá, mà trước hết là các mật mã ngoại giao của nước ngoài. Anh đã làm tất cả những việc đó vì anh tin tưởng chân thành là mình đang phụng sự tổ quốc và nhân dân mình.

Những mạo hiểm của Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov thực sự nhuốm đầy màu sắc huyền thoại. Nhưng trừ Trung ương thì chả ai biết đến một nhiệm vụ nào nghĩa là “chiến công tình báo” mới nào của anh.

Vào năm 1938, anh cũng như nhiều “chiến sĩ anh hùng trên mặt trận vô hình” khác đã bị triệu về Moskva, nghe nói là để nhận huân chương và nhiệm vụ mới, nhưng thay vào điều đó, anh đã bị bắt và bị tống vào cái máy xay thịt - Tổng cục Trại lao động cải tạo GULAG.

Trung ương đã chối bỏ anh, loại bỏ và quên về sự tồn tại của anh. Phải rất lâu sau, vào thời Andropov lãnh đạo KGB thì những người ở Lubyanka đã thật sự kinh ngạc khi tình cờ biết rằng, Bystrolyotov vẫn sống sót. Mà người ta biết được là vì một vị tướng chịu trách nhiệm quyết định số phận các bản thảo mà các nhà xuất bản gửi đến để KGB kiểm duyệt đã tình cờ phát hiện thấy cái họ quen thuộc - Bystrolyotov - trên tít một bản thảo.

Có phải chính anh ta đó không? Họ đã kiểm tra và phát hiện ra là đúng người ấy. Sau những đau đớn tận cùng trong các trại giam, nhà tù, ông đã sống cho đến khi được phục hồi danh dự và trở về Moskva khi đã là một ông già ốm yếu. Thì ra bá tước Tolstoy và người cựu tình báo viên-anh hùng ấy đã sống rất lặng lẽ và nghèo khổ trong một căn phòng tập thể chật hẹp, lúi húi dịch sách để kiếm tiền. Mặc dù đã được phục hồi danh dự, nhưng không ai dám nhận ông vào làm việc chính thức vì quá khứ tù tội của ông.

Ngoài những tài năng khác, Dmitri Aleksandrovich Bystrolyotov còn có năng khiếu của một nhà văn. Bắt đầu từ hồi còn trong trại và tiếp tục khi về sống trong khu nhà tập thể, ông đã viết được 11 cuốn sách về những gì đã trải qua và đặt cho chúng một cái tên chung “Bữa tiệc của những người bất tử”.

Đáng tiếc là toàn bộ tác phẩm này (D.A. Bystrolyotov đã mất vào năm 1957) đã ra đời trong những năm mà người ta chỉ dám nói riêng với nhau mà chỉ là thì thầm về sự thật hoạt động của Lubyanka và tình báo đối ngoại của nó. Bởi vậy, đáng tiếc là ông đã phải rất thận trọng chỉ đưa ra những mẩu rất ngắn trong cuộc đời hoạt động tình báo của mình với những thêm thắt rời rạc trong cuốn sách về cuộc sống riêng và cuộc sống gia đình của mình.

Qua việc viết một số kịch bản phim (một trong các kịch bản đó đã được dựng thành phim “Người đàn ông mặc thường phục “), D.A. Bystrolyotov đã để lại cho chúng ta dưới dạng cắt xén, giấu giếm những chứng cứ về một số chiến công của mình bằng cách gán chúng cho những nhân vật hư cấu trong phim.

Print Print E-mail Print